Bí mật chưa từng kể...

Bí mật chưa từng kể...

Bí mật chưa từng kể...

Tôi đã chơi "trò người lớn" với hắn mà không ý thức được rằng, tôi đang bị hắn lạm dụng tình dục


Đã nhiều năm nay tôi dấu đi một bí mật, mà đối với tôi đó là điều đau khổ nhất mà tôi nếm trải. Tôi từng nghĩ rằng rồi mình sẽ quên hết và sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng cuộc sống thật bất công khi tôi biết chắc một điều rằng, sẽ có một lúc nào đó tôi phải kể với một người – đấy là người tôi yêu thương nhất hoặc người yêu tôi nhất. Và người này có còn yêu tôi hay không, hay người này sẽ đau khổ đến mức nào khi nhận ra tôi, người mà anh ấy sẽ lấy làm vợ đã không còn trinh tiết.
Lúc còn nhỏ cũng như bao bạn bè cùng trang lứa, tôi cũng có một tuổi thơ thật êm đẹp, thật hồn nhiên nhưng nó chỉ tồn tại cho đến  khi tôi ý thức được đầy đủ mọi chuyện xung quanh và biết mình đã mất cái quý giá nhất của người con gái.
Khi tôi học lớp hai, gia đình tôi còn rất nghèo, ba mẹ lúc nào cũng vắng nhà vì phải tần tảo đi buôn bán để nuôi bốn anh chị em tôi. Bà tôi thì luôn bận bịu việc nhà nên tôi vẫn thường đi chơi bên nhà hàng xóm.
Với cái tuổi chưa biết gì, vậy mà tôi đã phải làm chuyện người lớn với hắn – anh hàng xóm sát nhà tôi. Tuy còn nhỏ nhưng lúc đó tôi đã cảm thấy điều gì đó không tốt đã xảy ra với mình. Tôi rất sợ mẹ sẽ đánh khi biết tôi chơi trò đó với hắn, tôi cũng rất sợ hắn lại rủ tôi chơi lần nữa vì tôi cảm thấy rất đau và rất sợ mỗi khi hắn rủ tôi sang chơi. Tôi đã giấu mẹ, giấu mọi người chuyện ấy và cũng kể từ đấy, tôi không còn qua nhà hắn chơi nữa.
Dần dần tôi cũng đã quên hẳn chuyện đó. Nhưng đến năm tôi học  lớp 9, năm mà cô giáo dạy môn Sinh học đã giảng xong bài học về giới tính… thì hỡi ôi! Trong đầu tôi có bao nhiêu điều thắc mắc. Tôi đã hỏi một cách tò mò về chuyện đó, về màng trinh, về giới tính... và tôi đã lần lượt hỏi bạn bè, cô giáo, chị tôi, mẹ tôi, những người lớn xung quanh tôi… và khi đó, tôi mới biết được chuyện gì đã từng xảy ra với mình.
Bí mật chưa từng kể..., Bạn trẻ - Cuộc 
sống, Lạm dụng, trẻ con, ám ảnh quá khứ, chuyện tình yêu, mối tình đầu
 Anh rất yêu tôi và luôn lo lắng, quan tâm tôi (Ảnh minh họa)
Từ lúc đó, cô lớp phó học tập lanh lợi, hoạt bát dần trở nên ít nói, trầm tính và học lực càng ngày càng yếu đi. Tôi không còn tự tin và vui vẻ như trước nữa…
 Khi tôi bước vào giảng đường đại học thì nỗi đau đó thỉnh thoảng lại dấy lên trong lòng tôi. Một cảm giác hối hận, tội lỗi và sợ hãi khi nghĩ đến những gì đã qua của thời thơ ấu…
Và rồi, tôi đã quen anh – chàng trai học chung với tôi năm lớp 9, đến năm tôi học năm hai đại học thì tôi mới nhận ra tình cảm anh giành cho mình. Anh rất yêu tôi và luôn lo lắng, quan tâm tôi. Anh từng hỏi tôi rằng: “Sao em lại trở nên hiền như vậy, vì anh à”. Anh đã nhận ra sự thay đổi của tôi vì càng lớn thì tôi trở nên ít nói, hiền lành và nữa tính hơn… Tôi không biết trả lời với anh như thế nào nữa… và tôi cũng không dám kể cho anh nghe về quá khứ của mình – nỗi ám ảnh từ thưở ấu thơ cho đến bây giờ.
Anh càng yêu tôi bao nhiêu thì tôi càng thấy mình đau khổ và không xứng đáng với anh bấy nhiêu. Mặc dù trước giờ tôi cũng từng quen nhiều người nhưng tôi chưa từng có cảm giác như vậy, vì tôi biết anh là người duy nhất yêu tôi chân thành và chúng tôi đã có dự định cho tương lai.
Tôi và anh quen nhau, anh rất tôn trọng tôi, chưa bao giờ anh đòi hỏi chuyện đó với tôi. Anh luôn yêu tôi và tôi cũng vậy, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bản thân mình và với anh, ngoại trừ cái tuổi thơ đáng xấu hổ đó.
Chính điều ấy càng khiến tôi căm ghét hắn, căm ghét vô cùng... Lúc đó hắn đã hơn hai mươi tuổi, hắn phải biết chuyện ấy quan trọng với tôi như thế nào chứ? Vậy tại sao hắn lại gieo cho tôi nỗi đau… để rồi nó theo tôi đến hết cuộc đời này?
Mỗi lần tôi về quê, tôi vẫn gặp hắn, vẫn chào hắn, tôi đã cố tình như không có chuyện gì xảy ra, cố tình giả vờ như mình đã quên chuyện quá khứ xấu hổ ấy, cố tình như không có bất cứ một chuyện gì đã từng xảy ra... Hắn vẫn vô tư tươi cười với tôi như không có tội lỗi nào nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi hận hắn, chỉ muốn chửi rủa hắn và đôi khi, tôi muốn giết hắn để hạ cơn tức giận đang cuộn trảo trong lòng mình…
Bí mật chưa từng kể..., Bạn trẻ - Cuộc 
sống, Lạm dụng, trẻ con, ám ảnh quá khứ, chuyện tình yêu, mối tình đầu
Tại sao tôi không thể quên được nỗi đau trong quá khứ? (Ảnh minh họa)
Tại sao tôi lại không như những bạn trẻ khác, có thể quên hết những chuyện tuổi thơ? Tại sao chuyện gì tôi cũng nhớ và những gì đau khổ nhất thì tôi càng nhớ rõ, và dường như ngày càng rõ nét… 
Bây giờ tôi cũng chỉ mới 22 tuổi, cái tuổi mà bạn bè tôi vân hồn nhiên, vẫn ngây thơ, vẫn thích những trò chơi trẻ con... nhưng tôi thì không thể… Nếu tôi có vui chơi, có gượng cười thì đó cũng chỉ là sự giả vờ để có thể hòa nhập với mọi người nhưng sâu thẩm đáy lòng mình, tôi luôn là một cô gái già trước tuổi… để rồi bạn bè phải gọi tôi với một cái tên đúng với bản chất “pé già”.
Trường hợp của tôi chắc chắn sẽ có nhiều người gặp phải… khi mà những cô gái ở những miền quê nghèo không có được sự hướng dẫn và chỉ bảo của bố mẹ từ nhỏ, không có sách báo để tìm hiểu cũng như chưa ai thực sự muốn dạy bảo cho những đứa trẻ như tôi ngày xưa về những kiến thức về giới tính, tình dục…  Để rồi, khi hiểu ra vấn đề thì đã quá muộn và lúc ấy, có hối hận cũng chẳng thể quay lại được ngày xưa nữa…
Đây là lần đầu tiên tôi kể về bí mật của mình, bí mật tôi đã cất giấu gần hai chục năm nay. Tôi không đủ bản lĩnh để kể cho bạn trai mình biết, cũng không đủ can đảm để nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình… tôi chỉ biết tâm sự với các bạn – là độc giả của chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống. Tôi muốn mọi người hiểu, thông cảm và cho tôi những lời khuyên đúng đắn nhất để tôi quyết định có nên chia sẻ nỗi đau này với người yêu của mình hay không?
Tôi tin rằng, trường hợp của tôi đã có rất nhiều bạn gái gặp phải và họ cũng rất khổ sở vì bị ám ảnh nỗi đau trong quá khứ… Nhưng tôi hi vọng rằng, qua câu chuyện của tôi, tôi mong các chàng trai sẽ hiểu và hãy mở lòng đón nhận chúng tôi. Chúng tôi không có lỗi… bởi vì tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ đều là vô thức, chúng tôi không hiểu được mối nguy hiểm của nó, cũng như chúng tôi chưa đủ lớn để nhận biết được hành động của mình là đúng hay sai… Vì thế, chúng tôi không có lỗi… Có chăng cũng vì chúng tôi còn thiếu hiểu biết, không được sự dạy dỗ chỉ bảo của gia đình, nhà trường cũng như những người thân của mình.
Tôi hi vọng qua câu chuyện của mình, các bậc làm cha, làm mẹ hãy quan tâm con cái mình hơn nữa, cũng như đừng ngần ngại dạy cho con trẻ những bài học về giới tính hay cảnh báo cho bọn trẻ về những mối nguy hiểm đang rình rập chúng hàng ngày ở môi trường xung quanh mình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét